Nguyễn Đức Tùng
1. PHÙNG NGUYỄN, CON ĐƯỜNG
Ở cuối con đường đau khổ
Sẽ có một cánh cửa
Bạn đứng chờ ta
Một trong hai cánh cửa
Giữa lằn ranh đời sống này, đời sống kia
Mọi chuyện qua mau
Không ai đứng lâu
Chờ người khác tới
Mọi chuyện không dễ dàng, cũng chẳng khó khăn
Mọi chuyện không vui, nhưng không buồn
Một trái tim đập hẫng một nhịp
Thế thôi, một nhịp nữa, ở giữa hai nhịp đập, im lặng hoàn toàn
Như khi bạn đứng cuối hành lang, sâu hút, đen
Một người chạm tay lên vai
Mọi chuyện không dễ dàng
Nhưng khi bạn bước qua, cánh cửa sẽ mở ra
Và sập lại ngay, tích tắc
Hành lý bạn được gởi xong
Bạn lên một toa tàu
Giữa tiếng động ồn ào, cầm tấm vé
Trên tay, đập như cánh bướm
Bạn chăm chú tìm số ghế, không ngẩng đầu lên
Tìm mãi
Không thấy bên kia đường, bên kia sân ga, cuối đường hầm
Những người đưa tiễn bạn vẫy khăn
Một người trong số ấy sẽ ra về
Đèn lên, đêm mênh mông
Đó chính là người bạn đi tìm, suốt đời, ngày nọ ngày kia, vòng vèo bất tuyệt
Trong tay cầm tấm vé khác
Dành cho bạn, đã bấm lỗ xong, hình trăng khuyết
2. CÁI CHẾT ĐẾN KHÔNG ĐÚNG LÚC
Cái chết đến không đúng lúc
Như khi mở một con trai
Viên ngọc chưa thành
Bạn đóng sập lại
Thả xuống nước, sâu trăm mét
Mong mọi chuyện tiếp tục
Nhưng thời gian là cái chết
Được giữ kín trong ngọc trai
Có thể đông cứng lại
Thế mà bạn mở ra rồi
Thời gian sẽ làm bạn khóc
Vì sức nặng của hàng ngàn hàng vạn tấn nước
3. HÃY NHÌN THẬT LÂU
Hãy nhìn thật lâu
Những hàng chữ này
Từ giữa những hàng chữ
Tôi đang nhìn thấy bạn
Như khi đi trên đường
Bạn dán mặt vào tấm gương
Ngắm áo quần, trang sức
Những mannequin đưa mắt nhìn trở lại
Tay buông thõng xuống
Ước một lần được yêu
Nhưng chúng im lặng quá lâu
Làm bạn sợ hãi
Đừng bỏ đi
Đó là cái nhìn sau cùng trước cuộc chia ly
Đừng thở mạnh
Một lớp sương mù khi trời giá lạnh
Sẽ vĩnh hằng ngăn cách chúng ta
4. TIẾNG ĐỘNG CỦA MÙA HÈ
Ba ngày sau khi anh mất
Tôi tìm được chiếc vỏ sò trong vườn
Nửa trắng nửa vàng
Anh đã cầm lên, buông xuống, cầm lên lại
Sóng biển đánh rơi khi bơi về phương Nam
Trong buổi chiều chúng ta tranh cãi
Và uống bia hăng hái ngoài trời
Lấp loáng như mặt trời nhỏ
Khi chúng ta đi qua bờ biển
Tôi cầm nó suốt buổi chiều
Nhét trong túi rồi lấy ra coi
Đôi khi nó bay như một chiếc lông chim
Tôi đứng thật lâu bên cửa sổ
Cúi gập người, cầm chặt trong tay
Sợ nó rơi xuống, vì chúng ta từng rơi xuống
Khi một người đi đường nhìn lên ngạc nhiên
Tôi nhìn lại đăm đăm, không nói gì
Khiến hắn ta tiu nghỉu bỏ đi
Tôi bước trong vườn, cầm cho ấm rồi buông ra
Như khi bạn, có lỗi, hôn một người đàn bà, ôm chặt
Khiến cô ta nghẹt thở
Nhưng chưa tha thứ. Mỗi khi tôi cầm nó lên, một nửa sáng như gương
Nhìn thấy khuôn mặt anh trong ấy
Hơi bị cong, nhưng nụ cười vẫn còn nhìn thấy
Khi anh mang chiếc vỏ sò đi qua khu vườn buổi chiều
Mọi cánh cửa bừng sáng
Càng đóng chặt càng bừng sáng
Như tấm gương phản hồi hạnh phúc
Khi anh phà hơi ấm vào nó
Và đặt lên môi
Anh bảo nghe như một tiếng chuông
Bây giờ anh đã đi xa
Tiếng chuông vẫn còn vọng lại
Ngân u u u u u u u u u u u u u
Như một người đứng trong chuông
Trước giờ chú tiểu tới
Gióng hồi chuông sớm mai
N. Đ. T.
Ảnh: Tác giả và Phùng Nguyễn (hàng dưới, bên trái)
Không có nhận xét nào: