Một buổi tối như bao nhiêu buổi tối khác, à mà có lẽ từ hơn một tháng
nay nó đã trở thành thói quen thì phải. Không điện thoại, không tin
nhắn, một mình ta bận rộn với những thứ vu vơ trong căn phòng lạnh lẽo.
Đôi lúc, ta muốn cầm điện thoại lên định gọi cho một ai đó nhưng cuối
cùng ta lại đành ném chiếc điện thoại đi trong cái lắc đầu luyến tiếc.
Có lẽ vậy thật, luyến tiếc vì một điều
Cảm xúc mong manh
Reviewed by Phạm Thu Hương
on
00:56
Rating:
Không có nhận xét nào: