Ai gẩy guitar một mình, để rỉ rả buồn như ngón tay, gầy guộc nốt bi ai bay như tro vào bóng tối, đậu lên mi mắt. Lời hát âm u mềm giữa bình yên đến hoang phế. Ai gánh Đời bán rao, để bất hạnh như bài thơ không tên, lạc lõng giữa lòng người rồi neo vào quên lãng. Lời khấn lả lơi, làm ướt đôi môi hanh tù tội... Đâu
đó khuya muộn, vớt từng sợi bồng bột rũ xuống bờ vai, kết thành mảnh
bầu trời
Cho ta mượn môi đắng níu xuân thì...
Reviewed by Phạm Thu Hương
on
00:57
Rating:
Không có nhận xét nào: