Cứ mỗi giờ tan sở, những con đường nhỏ Sài Gòn lại chìm trong làn sương
bụi mờ. Từng dòng người lấn át, chen nhau vượt lên từng centimet như
muốn chạy đua với thời gian đang tích tắc từng giây. Chốc chốc một vài
người lại giơ tay ngó chiếc đồng hồ.
- Anh phải cầm chặt tay em nhé!
- Anh biết rồi mà.
Bỗng “két”. Tiếng phanh xe của nó làm nó hốt hoảng, lo lắng. Nó vội
nhìn
Hạnh phúc không xa vời
Reviewed by Phạm Thu Hương
on
06:03
Rating:
Không có nhận xét nào: