cuộc cờ
Gửi N
em điềm nhiên đến lạ lùng trước bàn cờ đen trắng
lùi rồi tiến tiến rồi lùi
thành bại sắp sẵn
ấn xuống
bật tới trời cao
tựa đấng sáng lập
trong bàn tay em
những quân cờ vô tri bỗng thành
cơn lốc
sấp và ngửa rủi và may
tất cả bày đặt trớ trêu
số phận chảy từng dòng từng dòng
tan hợp hợp tan vô chung vô thủy
hàng nghìn năm
nhân loại mỗi người một quân cờ
vô định
đường lạc đà hun hút
bão cát xô lệch mặt người
kẻ đào huyệt tự chôn mình
dưới chân Kim Tự Tháp
bầy chó sói nơi cánh đồng hoang
rú rỗng đêm thâu
người gieo vãi gom nhặt hạt mạch thơm
bên dòng sông Nin chảy xiết
xích sắt mòn cổ chân nô lệ da đen
vó ngựa Vạn Lý Trường Thành lốc cốc
tiếng ống xương va vỡ khô khan
cuộc cờ âm thầm hết về nam lên bắc
lên bắc lại về nam
lòng ta chùng cánh võng sương khuya
đẫm ướt
em vẫn điềm nhiên đến lạ lùng như trái đất
hạt bụi nào đúc nên em ban cho em
trái tim rung tiếng chuông
đồng vọng chiều xa
hạt bụi nào đúc nên ta
trọn cõi phiêu diêu quên tháng quên năm
rồi một mai nhật thêm sáng
nguyệt thêm trong
mà cuộc người đã tan
kiếp người đã tận
rồi một mai đời thả rơi ta dọc đường
những tờ giấy mỏng
trước bàn cờ đen trắng
có có không không.
gửi trái tim
em đã bứt khỏi lồng ngực
phải không trái tim
ta nghe giọng em yếu ớt
chẳng giống buổi đầu
khi hai ta lọt ra từ lòng mẹ
hay vì em thấy ta rệu rã chiều tà
ta mơ hồ kém cỏi
ta cạn hẹp nông nổi tiêu điều
hay vì em thấy ta không mang nổi trong thi xác này
trái tim yêu
trái tim dào dạt thanh nhã
mạnh như nhịp vũ trụ buổi hồng hoang
em đã bứt khỏi lồng ngực
phải không trái tim
ta linh cảm trong bước chân gấp gáp
phía sương gió nghìn trùng
hay vì em thấy sự cách biệt lạ lùng
tối và sáng
ngày và đêm
hay vì em thấy thế gian tham lam suồng sã
hay vì em thấy loài người vốn đố kỵ ghét ghen
cao thượng rồi thấp hèn
trong rồi đục
khó lòng phân biệt
em đã bứt khỏi lồng ngực
phải không trái tim
lẽ hiển nhiên của vòng xoay tạo lập
em đến như thiên thần trắng trong
trên đôi cánh dũng cảm
ta yêu em trái tim ơi
tình yêu bão tố cuồng mê lưu lạc
tình yêu dại khờ
tình yêu nhập một
tình yêu đất đai rong rêu sa mạc
ta yêu em trái tim ơi
vì ta em chịu bao dị nghị đắng cay
bao khinh bạc u hoài
em mang nặng vết thương
nhiều khi tưởng chừng vỡ dập
ta nhẫn nại suốt cuộc trần
không tài nào đền đáp
không thể lấp bằng khoảng trống chia ly
nên bây giờ em từ bỏ ta đi.
tháng giêng
trong sương mù tháng giêng
tấm nhung chiều đẫm ướt
cách mười bước không nhìn thấy nhau
anh thấy em quay lại
chúng ta hai cánh buồm
dầu dãi
những người yêu nhau ra đi từ lâu
họ tìm hạnh phúc nơi khác
bài thơ hôm trước
viết chưa xong bỏ dở chừng
anh chép lên màn sương trắng
giữa những hàng cây trùng phùng
vắng lặng như chiều vắng lặng
chỉ nghe hơi thở tiếng em giải bày
mầm cây tách vỏ tìm thế giới mới
chỗ chúng mình chờ đợi đây
đã lâu anh không biết có tình yêu
con người đánh nhau chiến tranh thường nhật
mấy ai tự lột xác mình như người ta nhắc
họ cho thơ anh khó hiểu vì không biết tung hô
nhưng luật đất trời sao mà đảo ngược
thiên nhiên lừa dối ai đâu
trong cuộc chiến sáng tạo
tháng giêng luôn đứng đầu.
kiếp hoa
trong dải sương mù
còn một bông hoa màu đen
người ta bảo hàng ngày
hoa tỏa mùi hương chết chóc
mặt đất phô trần thân xác ruỗng mục
đấy là phép phù thủy sự sáng tạo cuối cùng
tại sao
tại sao
tại sao
hoa không được quyền khoác cho mình
chiếc áo than
dưới trận mưa bom
từ những cái đầu bạo cuồng rải xuống
hoa bật dậy
tại sao tại sao
kẻ mộng du dò từng bước một
những bóng ma tự vuốt lấy mặt mình
tiếng khóc vỡ trên cát
nước mắt thấm trên cát
không đủ sức hồi sinh làm da non
tại sao
tại sao
tại sao
hoa không được quyền đen
anh không được quyền yêu em tận cuối con đường
trên thi thể mù sương bí ẩn
trinh bạch kiếp phù du.
THƠ HOÀNG VŨ THUẬT
Reviewed by Phạm Thu Hương
on
11:56
Rating:
Không có nhận xét nào: