Tớ tỉa tót lại thế này cho đơn giản nhé:

Làm ở đâu cũng có cái được và cái không được.

Cho nên là, làm ở đâu thì chỉ nên lấy cái được làm niềm an ủi, còn đừng bàn nhiều về cái không được chỉ nản thôi.

Rõ hơn:

1. Làm nhà nước: hợp với mẹ nào yên phận và lấy niềm vui ngoài công việc làm niềm vui chính. Làm nhà nước thì đừng lôi mấy cái như năng động, sáng tạo, chuyên nghiệp gì gì ra để than. Nhưng làm nhà nước phải tôi luyện kỹ năng đối xử với cấp trên, phải nhanh nhạy trong việc nhận thức luật chơi… đầu óc phải “chính trị” lên. Nói chung, cũng chả phải dễ. Mấy chị ngoi lên được trong nhà nước, đầu óc cũng có sạn chứ không đùa.

2. Làm nước ngoài: hợp với mẹ nào kỳ vọng ở sự chuyên nghiệp, rõ ràng, sếp ra sếp, nhân viên ra nhân viên, 1+1=2; nghe thì hay đấy nhưng chịu khó hi sinh mọi thú vui bất chợt, hoặc những khoảnh khắc hưởng thụ cuộc sống ngoài cái cuối tuần. Nói chung, cuộc sống sẽ đi vào nền nếp như một cái máy đặt sẵn chế độ thời gian. Muốn làm tốt thì việc nhà phải tinh tươm, có sự trợ giúp đắc lực của ông bà 2 bên hoặc giúp việc trung thành; chứ chả có chuyện con ốm nghỉ làm đưa đi khám trong giờ đâu nhá, cũng chả có chuyện osin nghỉ đột xuất mà được ở nhà trông con đâu ạ!

Nôm na, làm nhà nước là hi sinh bản thân mình; còn làm nước ngoài là hi sinh… thời gian dành cho con cái, gia đình.

Hồi xưa tớ cứ ghét ngân hàng vì liên quan đến số má tiền nong. Giờ thấy mấy cái ngân hàng nhà nước, cổ phần chính ra hay. Lương chả kém gì nước ngoài mà không quá sức ép như nước ngoài. Cơ mà khi có việc vào ngân hàng để giao dịch, gặp mấy chị ở đấy xong ra lại thấy oải.